phpqxQJ4c Metrics {time:ms;} Spec {MSFT:1.0;} <-- Open play menu, choose Captions and Subtiles, On if available --> <-- Open tools menu, Security, Show local captions when present -->

- Editor: Đoàn Duy Tùng
- Translator: Lig Nguyễn, Ngọc Ánh, Khánh Hân

.:. 13 Reasons Why S02E06 .:.
Bản Việt hóa thực hiện bởi Thế Giới Dịch Thuật

 

Zach, tớ đã viết cho cậu một lá thứ.

 

Tớ dốc bầu tâm sự,
mở lòng về những chuyện cá nhân.

 

Tớ đã không có đủ dũng khí
để thừa nhận với mọi người

 

cuộc sống trở nên khó khăn thế nào.
Tớ đã thấy cô đơn thế nào.

 

Cháu chủ yếu giữ nó cho bản thân mình.

 

Cháu không bao giờ nói mọi điều với mọi người.
Cháu không giỏi với việc...

 

Zach?

 

...kiểu như chuyện giật gân chẳng hạn.

 

Con trông rất tuyệt. Rất bảnh.

 

Con sẵn sàng cho chuyện này chưa?

 

Vâng, con sẵn sàng cả rồi. Vâng.

 

Cháu đã sớm học cách không rút dây động rừng.

 

- Con sẽ làm tốt thôi.
- Để ở trên vị trí của mình.

 

Con là một đứa trẻ ngoan.
Đứa con trai ngoan nhất mà một người mẹ có thể có.

 

Đừng lo, Mẹ. Sẽ ổn thôi.

 

Đừng lo về chuyện đó.

 

Được chứ? Cậu ấy sẽ trở lại.

 

Cậu ấy ốm như quỷ.
Không thể tự đến thành phố được.

 

Cậu ta không có tiền, không có xe.

 

Clay, tớ đứng về phía cậu, được chứ?

 

Ta sẽ giải quyết chuyện này.

 

Cảm ơn.

 

- Tớ... tớ có thể tin cậu không?
- Luôn luôn rồi.

 

Cậu có biết những thứ này có thể
được chụp ở đâu trong trường không?

 

Không... tớ không nhận ra nó.

 

- Đợi đã, đó có phải...?
- Bryce.

 

Ừ.

 

Cháu cố để không thành một kẻ bắt nạt.

 

Ông Baker!

 

- Cháu cố để không trở thành nạn nhân.
- Ông có mong đợi gì từ ngày hôm nay?

 

Tôi tin chắc rằng con gái
chúng tôi xứng được điều tốt đẹp hơn

 

và ngôi trường đó phải làm nhiều hơn thế nữa.

 

Chúng tôi không để bản thân mình quên điều đó.
Đó là cách chúng tôi vẫn tiếp tục.

 

- Chúng tôi tham gia cùng nhau.
- Ông Baker, thêm một câu hỏi nữa.

 

Chúng tôi cùng tham gia với nhau.

 

- Cảm ơn ông.
- Cảm ông.

 

Olivia, mọi chuyện ổn chứ?

 

Hy vọng hôm nay đứa trẻ ngốc đó
nói sự thật ở đây.

 

Liv, lần này, ta có bằng chứng xác thực rằng

 

Hannah đã nói với phía nhà trường rằng
nó đang bị tổn thương.

 

Nó đã viết ghi chú đó ở lớp học.
Họ đã không làm gì cả. Ta đã đúng với chuyện này.

 

- Đó là một chiến thắng.
- Em đồng ý.

 

Và thật tốt khi gặp cả hai người ở đây.

 

Dù vậy, nếu tôi có thể nói,

 

hai người giờ đóng vai đã bên cạnh nhau,

 

điều đó có ích cho việc bắt tay với báo giới.

 

Chúng tôi... không đóng vai gì cả.

 

Chuyện đó khó giải quyết.

 

Thế nên vụ bắt nạt mà cháu đang đề cập,

 

cháu có cảm thấy áp lực để tham gia vào
khi cháu thấy nó đang diễn ra không?

 

- Có ạ.
- Vậy kiểu bắt nạt nào mà cháu thấy?

 

À thì, đôi lúc nó rõ ràng,
có lúc lại không.

 

Đôi khi một đứa trẻ trở nên thô lỗ.

 

Rất nhiều lần, dù vậy,

 

đó là những thứ mà người ta nói.

 

Đặc biệt là các vận động viên.

 

Vậy cháu đang nói tới chuyện nào?

 

Chúng cháu khoác lác về những thứ mà
mình làm với các cô gái, kiểu như...

 

tình dục.

 

Thậm chí khi không đúng cho lắm.
Đôi lúc nó có thể lan man ra.

 

Và ai nói những điều này?

 

Rất nhiều đứa trẻ.

 

Đó là một ngôi trường cứng rắn.

 

3 tuần trước khi đến bệnh viện,
cậu đã nhận được những cuộn băng,

 

Cậu có nhớ thế nào không?

 

Ở trường sao?

 

Không, chúng đã được gửi cho cậu.

 

Ở cuộn băng thứ 5, Hannah nói về việc chính thức
quen cậu và Jessica vào mùa đông.

 

Có nhớ những gì cậu ấy nói về hai người cậu không?

 

Rằng chúng tớ trông rất đẹp đôi sao?

 

Không. Cậu đã không ở vũ hội với Jessica.
Cậu chỉ nói chuyện với cậu ấy ở đây thôi.

 

À thì...

 

- Cậu có... đang học không?
- Ừ, tớ đang học bài đấy.

 

Clay, tớ đã nghe những cuộn băng,
khoảng 4 lần rồi.

 

Tớ thậm chí không biết liệu bác sĩ
sẽ hỏi tớ bất cứ điều gì hôm nay.

 

Tớ sẽ hỏi online.

 

Một vài bác sĩ đã kiểm tra lính thủy quân có tổn thương não
về ngày tháng và các câu hỏi về trí nhớ

 

để xem liệu họ có thể tiếp tục phục vụ không.

 

Tớ đếch phải thủy quân, Clay.
Tớ đã bắn vào đầu mình.

 

Thầy Porter ra ngoài sáng nay.

 

Cô là cô Paul, và ta sắp xem một
bộ phim rất thú vị.

 

Là Human Centipede sao?

 

À, không. Đó không phải phim thiên nhiên đâu.

 

Đó là...

 

Đó là về cuộc sống sau trung học,
và họ sẽ trở nên tốt đẹp thế nào.

 

Thật tuyệt, nhưng ta phải
làm quái gì cho đến lúc đó?

 

Tớ đã dán keo siêu dính để máy DVD đóng lại.

 

Thế nên ta đợi xem cô ấy xử lý mất bao lâu nào.

 

Bạn à, thôi nào, khen tớ đi chứ.

 

Hàng xóm của tớ đã thấy bọn mình dùng súng.

 

- Thế nên bố tớ đang gọi cho bố cậu đấy.
- Chết tiệt.

 

Nhưng giờ ông ấy muốn đem ta xử bắn đấy.

 

Thế ra, đợi đã. Ta gặp rắc rối vì đã dùng súng,

 

thế nên họ bắt chúng ta đi bắn súng luôn?

 

Cơ bản là thế.

 

Người lớn nghĩ chuyện này sẽ suôn sẻ sao?

 

- Tớ biết, nhưng...
- Không, bạn à. Ta ở đây.

 

- Đã vãi chưởng.
- Ừ thật tuyệt.

 

Được rồi. Có ai giỏi sửa đồ điện không?

 

- Định im lặng cả ngày sao?
- Anh muốn em nói gì hả Kev?

 

Em đã rất vui khi bảo lãnh anh
và chờ 2 tiếng ở trại giam?

 

Em đã nói anh nên dùng thời gian mình có để làm những điều tốt đẹp nhất.

 

Quan tâm đến những đứa trẻ đó.

 

Và làm thế nào mà chuyện tấn công một tay buôn ma túy
là bảo vệ những đứa trẻ đó vậy?

 

Hắn ta đã làm hại Justin Foley.

 

Và chuyện gì đã xảy ra với cửa phía sau vậy?

 

Đó... đó hẳn là do trận đánh nhau.

 

- Ý anh là ta... ta sẽ đi sửa.
- Vấn đề không phải chiếc xe.

 

Nó...

 

Nghe này, em tự hào về anh, Kev à.

 

Đấu tranh cho những đứa trẻ,
làm bất cứ thứ gì anh có thể, em hiểu mà.

 

Nhưng anh à,
có kính vỡ ở ghế ngồi của Mason.

 

Em muốn anh là chính anh.

 

Nhưng sẽ ra sao nếu ai đó phía nhà trường
biết được những chuyện này và anh bị sa thải?

 

Họ không biết, được chứ?

 

- Và nếu anh bị thương lần tới thì sao?
- Sẽ không có lần sau đâu.

 

Anh hứa đấy, được chứ?

 

Vậy nên...

 

Tớ bị ám ảnh bởi cuộc sống mới
mà cậu đang dẫn dắt đấy.

 

Nhưng tớ có thể hỏi cậu
về những ngày trước ở đội cổ vũ không?

 

Được thôi.

 

Cậu đã từng nghe đến một nơi tên là Nơi Gặp Mặt chưa?

 

Đó có lẽ là một nơi mà mọi người gặp mặt.

 

Không, nghe không quen chút nào.

 

Cậu biết gì về nó?

 

Hình như Hannah từng đến đó cùng với
một vận động viên, có lẽ là Justin,

 

- rất lâu sau khi họ chia tay.
- Cậu nghiêm túc chứ, Ryan?

 

Cậu thật sự cố muốn bôi nhọ Hannah sao?

 

Không, làm gì có. Tớ có hứng thú thôi mà.

 

Ừ, sự hứng thú của cậu sẽ có xu hướng kết thúc trong tạp chí tự in của cậu.

 

Tớ sẽ không bao giờ. Tớ... tớ...

 

Cậu đúng đấy.

 

Tớ sẽ từ bỏ chuyện đó.

 

Chuyện đó đặc biệt khó khăn với các bạn gái.

 

Đó là vì Hannah.

 

Theo như cháu biết,
thì cả cô Bradley hay...

 

bất kỳ giáo viên nào của Liberty đả động gì sau khi những ghi chú ẩn danh này được đọc lên không?

 

Dĩ nhiên là cháu không biết rồi.

 

Vậy nên một ghi chú về việc muốn tự sát
được đọc to lên trước lớp,

 

và các giáo viên đã lờ nó đi?

 

- Phản đối. Đã hỏi và đã trả lời.
- Tiếp tục đi.

 

Không còn câu hỏi gì thêm, thưa quý tòa.

 

Này, Kevin. Anh sao rồi?
Lớp mới thế nào?

 

- Đều ổn cả, cảm ơn.
- Tốt rồi. Thật vui khi nghe thế.

 

Hãy tránh những rắc rối
và anh biết đấy, tập trung vào công việc

 

khi vài thứ trở nên rối ren một chút.

 

Giống như đêm qua.

 

Sao cơ?

 

Tôi có một người bạn thân hồi trung học,

 

và anh ấy là một trong những
Trung úy đồn ở đó.

 

- Anh ấy đã gọi tôi khi họ mang anh đến .
- Chuyện đó hiểu nhầm thôi.

 

Anh biết đấy, chúng ta đều đã ở đấy, phải chứ?

 

Và rõ ràng là có một gã buôn ma túy ở đó,
kiểu, 1 lần 1 tuần.

 

Nhưng tôi đã xin anh, và anh ấy nói
họ sẽ bỏ qua chuyện này.

 

- Tôi hiểu.
- Tôi sẽ giữ chuyện này giữa hai chúng ta thôi.

 

Thế nên là tớ dành cả buổi tối trên giường mình,

 

và bố tớ chỉ ở đó khoảng một nửa.

 

Ừm, chuyện là vậy à.

 

Bản Việt hóa thực hiện bởi Thế Giới Dịch Thuật
FB.com/Wtranz - Wtranz@hotmail.com

 

Quá dễ để dây vào những thứ
chết tiệt trước đây. Giờ tớ có thể lo được nó.

 

Này, Sao rồi?
Cậu có biết Michael không?

 

- Chào.
- Chào. Tớ là Michael.

 

- Vậy bác sĩ của cậu đã nói gì, Alex?
- Tớ xin lỗi, tớ đã cố.

 

- Nhưng họ sẽ không để tớ làm chứng.
- Chết tiệt thật.

 

Bác sĩ của cậu đã nói tại sao không?

 

Justin.

 

Chào, Jess.

 

Tớ nhớ cậu.

 

- Ta có thể đi đâu đó nói chuyện được không, mình ta thôi?
- Không.

 

Tớ trở lại vì cậu.

 

Đó là lý do duy nhất mà tớ ở đây.

 

Nếu cậu muốn tớ trở lại,

 

tớ hứa với cậu tớ ở đây và tớ sẽ tốt hơn.

 

Nghe này, nếu cậu muốn tớ đi, tớ sẽ đi.

 

Lần này là mãi mãi.

 

- Cậu đã nói như thế trước đây.
- Tớ...

 

Tớ đã cố để đi thật xa.

 

Tớ đã cố để quên cậu đi. Tớ...

 

Tớ đã rất cố.

 

Nhưng tớ không thể ngừng nghĩ về cậu.

 

Ừ, tớ cũng nghĩ về cậu đấy.

 

Và tớ ước gì cậu chết rồi.

 

Tớ xin lỗi.

 

Tớ không cố ý khiến cậu tổn thương thêm.

 

Mày.

 

Justin!

 

- Justin.
- Justin, tỉnh dậy đi.

 

- Justin. Justin.
- Tỉnh dậy đi. Dậy đi Justin.

 

Chết tiệt.

 

- Được rồi, ta sẽ đem cậu ấy trở lại nhà tớ.
- Không, tớ không thể làm chuyện này được nữa.

 

- Được chứ? Tớ rút lui.
- Ý cậu rút lui là sao?

 

- Không có chúng ta nào ở đây hết, được chứ?
- Cậu đang bị quái gì vậy?

 

- Ta phải đựa cậu ta đi khỏi đây.
- Ừ.

 

Được rồi, Justin. Cố dùng chân đi, cố đi.

 

Anh có biết là cậu ta trở lại không?

 

Không, chúng tớ thật sự không biết.

 

Có chuyện gì với em thế hả?
Sao lại đi quan tâm chuyện Justin trở lại?

 

Bởi rõ ràng là anh biết.

 

Anh đếch quan tâm.
Em không hiểu anh cảm thấy thế nào đâu.

 

Ừ, anh đúng đấy. Em không hiểu.

 

Zach, có đúng là Hannah cũng đã liên lạc với cháu

 

để nói về cảm giác của bạn ấy không?

 

- Vâng.
- Và bạn ấy đã viết gì đó cho cháu, phải không?

 

Một bức thư ẩn danh?

 

Vâng. Bạn ấy đã viết cho cháu một lá thư giải thích...

 

bạn ấy cảm thấy buồn như thế nào về mọi chuyện.

 

Nhiều lúc bạn ấy đã cảm thấy cô đơn ra sao.

 

Vậy cháu đã không nói với ai ở Trung học Liberty
rằng Hannah đã viết cho cháu một bức thư

 

nói về việc bạn ấy đã thấy cô đơn thế nào.

 

Cháu đã không biết làm thế nào.

 

Nhưng thật không đúng khi cháu
liên lạc với bạn ấy bên ngoài trường học.

 

Mùa hè sau năm thứ hai.

 

Mùa hè sau bức thư đó.
Cháu có liên lạc với bạn ấy không?

 

- Có.
- Và thật không đúng

 

khi cháu thấy bạn ấy nhiều hơn một lần hè năm đó?

 

Vâng, hè năm ngoái trôi rất chậm.
Hầu hết mọi người đều ra ngoài thị trấn.

 

- Cậu phục vụ họ được chứ?
- Chắc rồi.

 

Tớ giúp gì được cho cậu?

 

Ừ. Tớ có thể lấy một hộp Mike and Ikes,

 

một hộp Hot Tamales
và Coca không đường được không?

 

Không, cậu không thể có thứ quái
Mike and Ikes và Hot Tamales ấy được

 

bởi cậu đếch phải trẻ con.

 

- Thực tế là mẹ cậu ấy cũng nói vậy mà.
- Được rồi. Đờ mờ các cậu.

 

Cậu không thấy mệt vì trò đùa của các bà mẹ à?

 

Không. Không có.

 

Thế nên cháu đã đi xem rất nhiều phim.

 

Tớ có thể lấy gì cho cậu?

 

Tớ...

 

chỉ muốn nói rằng tớ xin lỗi...

 

vì tất cả mọi chuyện.

 

Điều mà tớ đã nói về mông cậu,
đó không phải...

 

Và lời khen của cậu...

 

Tớ thật sự...

 

thật sự xin lỗi.

 

Cảm ơn.

 

- Cậu là một tên khốn, nhưng mà cảm ơn.
- Ừ.

 

Mike and Ikes sao?

 

Ừ.

 

Và Hot Tamales nữa.

 

Và... và một Coca không đường.

 

Ý cháu là thậm chí cháu đi xem rất nhiều phim mà cháu không muốn xem.

 

Cậu xem nhiều phim nhỉ.

 

Ừ. Chắc bộ phim 2001 này
sẽ là một tuyệt phẩm cho xem, nên là...

 

Chúa ơi, nó... rất chán.

 

- Ồ, vậy sao?
- Ừ, nhưng ít nhất nó dài.

 

Dù vậy cậu vẫn nên xem,

 

vậy nên ít nhất khi có ai đó nói về nó,
cậu có thể ngáp thật lớn tiếng.

 

Được rồi. Ừ, tuyệt thôi.

 

Vậy thì...

 

Cảm ơn nhé.

 

Vậy nên, ừ phải...

 

đúng là đau đớn thật.

 

Đúng không? Cậu ở trong không trung.
Sao cậu lại không vui khi ở trong không trung nhỉ?

 

Sao không ai nói gì cả?

 

Tại sao bộ phim dài thế
mà chả ai nói về bất cứ thứ gì cả?

 

Ý tớ là, ít nhất nói sự thật là Chúa ơi,
cậu đang ở ngoài không trung.

 

Liệu cậu...

 

từng muốn xem một bộ phim khác không?

 

- Kiểu như...
- Kiểu như xem với cậu sao?

 

Ừ, ý tớ là với tớ
như là một phần của...

 

kế hoạch.

 

Trừ việc ở nhà tớ.
Mẹ tớ không cho tớ mang bạn gái qua nhà.

 

Vậy cậu mời tớ cùng xem phim ở nhà tớ sao?

 

Ý tớ là người ta sẽ không làm phim
về một hôm nghỉ ngơi của Cameron.

 

Người ta đánh giá thấp người Cameron trên thế giới.

 

Ý tớ là, họ có thể ngạc nhiên.

 

Mọi người đều nghĩ rằng khi ông ta trượt khỏi
ván nhún là ông ta muốn chết chìm.

 

Nhưng tớ nghĩ ông ta chỉ muốn ai đó cứu mình thôi.

 

- Thực sự tớ cũng hiểu theo hướng như vậy.
- Ừ.

 

Hannah?

 

Chết tiệt. Bố mẹ tớ về nhà sớm.

 

Trốn đi...

 

- Hannah, con chưa ngủ sao?
- Chết tiệt.

 

Con yêu, con chưa ngủ à?

 

Không. Theo như cháu biết thì bố mẹ bạn ấy sẽ không nhận ra.

 

Vậy là cháu chưa nói với ai về khoảng thời gian
mình dành cho Hannah,

 

- đúng không?
- Vâng.

 

Thế thì đâu có đúng khi nói cháu xấu hổ khi nói với mọi người?

 

Không. Không, cháu chỉ..

 

Đó là mùa hè mà bố cháu mất.

 

Và cháu đã rối trí,
cháu cần ai đó có thể nói chuyện cùng.

 

Ừ, nhưng, Zach, không phải bọn cháu đã gửi cho nhau
hàng trăm tin nhắn, phải không?

 

Cháu...

 

Hằng trăm sao? Ý cháu là... phải. Chúng cháu đã nhắn tin.

 

Cháu không biết bao nhiêu lần.

 

Ai thế hả, Zachy?

 

Không ai cả. Chỉ là mẹ tớ thôi.

 

Bà ấy thế nào rồi? Ổn không?

 

Bà ấy muốn tớ về nhà.

 

Cậu thế nào rồi?

 

Tớ ổn.

 

Không ổn lắm.

 

Mẹ tớ...

 

Mẹ tớ không muốn nói về chuyện đó.

 

Bà ấy ra vẻ như cuộc sống vẫn tiếp tục.

 

Và, ý tớ là. Bà ấy tự hủy hoại mình từ bên trong
và lo lắng về tương lai

 

và mọi thứ, nhưng bà lại chẳng nói bất cứ gì.

 

Bố mẹ tớ cũng làm điều tương tự.

 

Chúng cháu...

 

Chúng cháu có những chủ đề chung để trò chuyện,

 

và cả những điều chúng cháu đã không cần phải nói với nhau,
những điều chúng cháu chỉ biết về đối phương.

 

Chắc hẳn là mệt mỏi lắm
khi giữ điều ấy bí mật.

 

Vâng, cháu nghĩ là... cháu muốn giữ tình bạn đó.

 

Và trong tất cả thời gian hai cháu dành cho nhau,
tất cả những tin nhắn đó,

 

cháu và Hannah chưa bao giờ trở nên
hơn mức tình bạn?

 

Cháu chưa từng kể cho
những bạn chung nhóm về cô bé,

 

trong khi họ có nhắc tới?

 

- Khoe khoang một chút?
- Không. Cháu sẽ không làm như thế.

 

Bởi vì không có gì để khoe khoang
hay bởi vì cháu không phải là người làm điều đó?

 

Bởi vì cháu đã không như vậy.

 

Vậy sau đó thế nào?

 

Dempsey, liệu có điều gì xảy ra
giữa cháu và Hannah Baker

 

mùa hè trước khi bạn ấy tự sát không?

 

Sao? Thôi nào.

 

Sau đó, chúng tớ đến Space Mountain,
và tớ đã nôn hết lên người cậu ấy.

 

Và sau khi cậu ấy chia tay tớ,
tớ đã đi bộ quãng đường dài qua Toon Town.

 

Ừm. Còn cậu thì sao? Có cuộc chia tay tệ hại nào không?

 

Thật khó để đổ vỡ với ai đó
khi mà cậu chưa bao giờ có bạn trai.

 

Cái gì? Thật chứ? Tớ nghĩ cậu và...

 

Tớ xin lỗi. Tớ không có ý...

 

Mọi người nghĩ tớ đã làm rất nhiều điều
với rất nhiều người, nhưng...

 

Này, bởi vì tớ là con trai,
mọi người chê cười tớ

 

bởi vì tớ đã không làm đủ, nên...

 

Vậy cậu đã làm gì?

 

- Cậu hỏi nghiêm túc đấy à?
- Phải.

 

Phải, chẳng có gì. Tớ là trai tân.

 

Thật lạ.

 

Cậu biết đó, vì những tai tiếng, như kiểu
mọi người gọi tớ là con điếm và mấy cái khác,

 

khiến cho việc làm tình thật tệ,
như thứ tiêu cực vậy,

 

Nhưng tớ không muốn như thế.
Tớ muốn lần đầu của mình phải trở nên như những gì tớ mong chờ,

 

chứ không phải như mọi người nói.

 

Ừ, tớ hiểu mà.

 

Cảm giác như chẳng còn ai ở nơi này tốt cả

 

để mà làm chuyện đó cùng.

 

Dịch vụ dịch thuật chuyên nghiệp
WTranz@hotmail.com - 0981.230.396

 

Vậy, ừm...

 

Chỉ là, tớ...

 

Chỉ là cậu là người tốt,
và tớ thích cậu.

 

Tớ cũng thích cậu.

 

Xin lỗi, chuyện gì đang diễn ra vậy?

 

Tớ muốn đánh mất lần đầu của mình,
và tớ muốn nó phải thật tuyệt.

 

Kiểu như làm theo kiểu của tớ
với một ai đó mà tớ thích.

 

Cậu có hứng thú làm tình không?

 

Ồ! Tuyệt!

 

Rồi, chàng trai, vậy, cô gái này là ai?

 

Cậu ấy, ừm... cậu ấy đến từ trường khác.

 

- Tuyệt.
- Tuyệt.

 

Vậy thì cậu muốn biết gì?

 

Vậy chính xác thì tớ cần biết điều gì?

 

Ừm, tôi rất vui vì em đã đến văn phòng tôi
để nói chuyện này....

 

Không, nhưng, nghiêm túc mà nói,

 

mọi chuyện sẽ cuồng nhiệt hơn
khi cô gái thích điều cậu đang làm và cô ấy cảm thấy tuyệt.

 

Tớ xin lỗi, tớ không biết làm sao, ừm...

 

bắt đầu chuyện này...

 

chuyện mà chúng ta đang làm.

 

- Là tớ bắt tay hay cậu đấy?
- Có lẽ cả hai. Mỗi người một ít.

 

- Tớ... tớ ghét cơ thể mình.
- Hả?

 

- Tại sao? Cậu đẹp mà.
- Okay, cậu buộc phải nói như thế.

 

Không. Tớ nhìn cơ thể cậu mỗi ngày,
và tớ nghĩ nó hoàn hảo.

 

*chú thích:
Clay: Tên một chàng trai đáng thương

 

Được rồi.

 

Đau chứ?

 

Chỉ là... hơi áp lực. Tiếp tục đi.

 

Không sao.

 

Tớ ổn.

 

(: Còn chưa được 1 phút :)

 

Vậy... cậu ổn chứ?

 

Ừ. Rất tuyệt.

 

Tớ có thể làm tốt hơn
nếu cậu muốn thử lại.

 

Chúng ta có thể thử lại.

 

Được thôi.

 

Phải.

 

- Thật sao?
- Vâng.

 

Chúng cháu...

 

Chúng cháu đã làm tình.

 

- Chỉ một lần?
- Không. Chúng cháu...

 

Chuyện đó là cả mùa hè.

 

Nhưng không chỉ có làm tình.

 

Chúng cháu đã thực sự quan tâm đến nhau.

 

Chuyện đó đã rất tuyệt vời... cháu nghĩ thế.

 

Cháu không biết Hannah đã cảm thấy thế nào.

 

Nên, tớ đã luyện tập.

 

- Luyện tập cái gì?
- Đố cậu trông như thế nào đấy.

 

Tớ phải vượt qua lúc bắt đầu.

 

"Chuyện này thật sai trái. Chúa sẽ trừng phạt tôi
và tất cả phụ nữ cảm thấy xấu hổ."

 

Đó không phải là trò cười, nhưng...

 

và bây giờ kiểu như, nghĩa đen,
thứ duy nhất tớ muốn làm.

 

- Khỉ thật.
- Đúng chứ?

 

- Đây là lúc mọi thứ bắt đầu có ý nghĩa.
- Phải chứ?

 

- Chào.
- Chào.

 

Này, cậu có nghĩ chúng ta làm chuyện này quá nhiều không?

 

Cậu nghĩ thế à?

 

Không. Ý tớ là cậu nghĩ thế à?

 

- Cậu ổn với tất cả chuyện này chứ?
- Tớ ổn.

 

- Vậy chúng ta có nên...?
- Ừ. Đồng ý.

 

Em sẽ đi gặp Dennis.

 

- Giảm thiệu thua thiệt.
- Anh cũng muốn tới.

 

Được. Chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà em.

 

Anh không muốn em
cảm thấy đơn độc trong chuyện này, Liv.

 

Ừm, thật tốt, Andy.
Em thật vinh hạnh khi có sự quan tâm của anh.

 

Em không thể cho anh 1 phút sao?
Anh đang cố đây.

 

Chẳng lẽ không có mảy may chút tha thứ
nhẹ ở quanh đây ư?

 

Chỉ... chỉ là một chút thấu hiểu,

 

không phải tất cả mọi người khác đều khép lòng như em?

 

Tha thứ cho cái gì? Tha thứ chỗ nào?

 

- Việc bỏ đi hay là không tranh đấu?
- Đó là em.

 

Đây là cuộc sống cùng nhau của chúng ta.
Không chỉ bản án, không chỉ Hannah.

 

Em chưa bao giờ tha thứ cho sự yếu đuối,
hay không hoàn mỹ, hay đấu tranh.

 

Em đã tha thứ....

 

mọi sự yếu đuối, mọi điều chưa hoàn mỹ,
mọi sai lầm ta mắc phải

 

trong việc làm cha mẹ của con gái mình.

 

Em đoán là em rất bất ngờ
khi thấy đó là tất cả những gì chúng ta có.

 

Anh đã nói dối em.
Anh đang sống với Valerie và con gái cô ấy.

 

Em biết.

 

Clay, con ở nhà à?

 

- Cái khỉ gì vậy?
- Không phải cháu!

 

Cháu là thằng khốn nào?

 

"Giao hợp thường xuyên."
Đó là cách chúng ta gọi.

 

Cháu chưa từng kể với ai bởi vì....

 

Ừm, cháu nghĩ là cháu đang bảo vệ Hannah.

 

Có lẽ là cháu đã chỉ bảo vệ chính mình.

 

Cái quái gì vậy?

 

Ý tớ là cậu có gì, Dempsey?

 

Cậu đánh mất đời trai,
và không kể với bạn thân cậu à?

 

- Cái mẹ gì vậy Bryce? Cái khốn nạn gì thế?
- Đùa thôi mà. Quẩy lên đi.

 

- Cậu đang bị cái quái gì thế?
- Này, này! Cùng một đội nhé!

 

Thoải mái đi.

 

Chuyện gì thế, hai em?

 

Không có gì, Huấn luyện viên.

 

Được rồi.

 

Nếu không có gì, tôi không muốn thấy những hành động này lặp lại ở đây nữa.

 

Và cả ở bên ngoài. Nghe rõ chứ?

 

Đó là vì tất cả chúng ta. Được chứ?

 

Tôi không cần biết các cậu làm cái quái gì bên ngoài,

 

các cậu bước vào phòng này,
đi qua vạch mốc,

 

các cậu là những Con hổ Liberty.

 

Chấm hết, được chứ?

 

Vâng.

 

Olivia, tôi nghĩ chúng ta không nên gọi cậu ta.

 

Ý tôi là Sonya sẽ nghiền nát cậu ta.

 

Họ phải biết mọi thứ về đứa con, phải không?

 

Và chúng ta thì không.

 

Lainie đã tự mình cứu cậu ta, nhưng đó....

 

Bằng cách nào đó, tôi không quan tâm chuyện
người mẹ biết vì những bí mật của cậu con trai.

 

Chuyện đó dường như không phải là vấn đề ngày nay,
có vẻ như vậy, với những người mẹ.

 

Liv...

 

Con gái chúng ta...

 

Ý em là, con bé...

 

trở thành một người phụ nữ,
và chúng ta đã bỏ lỡ điều đấy?

 

Và liệu đây có phải là lời hồi đáp đúng đắn không?

 

Chúng ta đưa một đứa nhóc khác lên làm nhân chứng trả lời
và hy vọng điều tốt nhất?

 

Có lí do tại sao chúng ta bỏ cậu ấy khỏi danh sách,

 

Clay đã bị suy sụp khi Hannah chết, phải chứ?

 

Thằng bé đã yêu con bé.
Thằng bé nghĩ con bé thật tuyệt vời.

 

Bồi thẩm đoàn cần nghe thấy điều đó.

 

Được rồi, chúng ta phải chuẩn bị cho cậu ấy tối nay.

 

Cứ tiếp tục và xử lý giấy tờ đi.
Tôi sẽ đi nói chuyện với nó trước.

 

Cậu đã nói cái khỉ gì thế?

 

Tại sao cậu nói tất cả những điều ấy?
Cậu chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn cho cậu ấy.

 

Tớ không cố ý.

 

Clay, tớ thề với Chúa, tớ không hề nói dối.

 

- Tớ xin lỗi
- Vậy thế nào mà không ai biết về chuyện đó?

 

- Cậu đã đi cả mùa hè.
- Nhưng nó không có trong đoạn băng của cậu.

 

Cậu ấy nói tất cả trên đoạn băng của cậu à?

 

Cậu không xứng đáng với cậu ấy.

 

Tớ biết. Tớ xin lỗi.

 

Đệch mợ cậu. Cậu đáng chết.

 

- Clay, thôi nào, bạn à.
- Cút khỏi đây đi.

 

Bản Việt hóa thực hiện bởi Thế Giới Dịch Thuật
FB.com/Wtranz - Wtranz@hotmail.com

 

Cậu có điều gì muốn nói với tớ sao?

 

Này. Tớ đã đi tìm cậu ở khắp nơi.
Nó gọi là The Clubhouse.

 

- Khoan, cái gì?
- Chỗ mà ở trong ảnh lấy liền.

 

Nó gọi là The Clubhouse.

 

Chúa ơi. Tớ không quan tâm nữa.

 

Cái gì?

 

- Sao cậu đi từ...?
- Này, tớ cóc quan tâm, được chứ?

 

Tớ xong rồi.

 

Tớ buộc phải làm việc này.

 

Vậy, tớ sẽ gặp cậu sau.

 

Được rồi, bỏ súng xuống nào, các chàng trai.
Bỏ xuống bàn.

 

Chúng ta sẽ bỏ vào băng đạn mới, đượ chứ?

 

Cyrus, nhìn này.

 

Chúng ta sẽ tháo băng đạn cũ ra bằng việc ấn nấc này.

 

Trượt băng đạn mới vào như này.

 

Bật khoá an toàn, được chứ?

 

- Hai đứa thử nhé.
- Ngầu đấy.

 

Nhớ nhé,
dù là không có băng đạn bên trong,

 

cũng phải xem như súng luôn đầy đạn nhé.

 

- Được chứ?
- Vâng.

 

Được rồi. Bắn đi nào.

 

Tôi rất đánh giá cao việc này.

 

Vợ tôi không nghĩ sẽ thích hợp khi gọi,

 

nhưng chúng tôi không biết phải hỏi ai khác,

 

và Alex là bạn tốt của Tyler.

 

Ồ, ừm, tôi rất vui khi làm việc này.
Tyler là thằng nhóc ngoan.

 

Anh biết đó, chúng ta không thể thay đổi quá khứ,
nhưng mọi thứ có thể tốt hơn mà, phải không?

 

Này bồ tèo, cái quái gì thế?
Tớ đã đợi bên ngoài tầm 30 phút rồi.

 

Tớ đang khô rạc đây.

 

- Khô rạc?
- Phải.

 

Có vẻ như, chuyện đó xảy ra khi cậu bắn vào đầu mình.

 

Sau tầm 6 tháng, kiểu như mọi công sức cậu bỏ vào,

 

cơ thể cậu cứ trở nên sắp vỡ mãi mãi.

 

Thôi nào. Cậu còn đúng vài ngày...

 

Không phải là vài ngày, Zach.

 

Đây là cuộc sống bây giờ của tớ.

 

Bác sĩ nói vậy.

 

Chắc chắn là bác sĩ chẳng nói vậy.

 

Tớ không thể làm chứng.

 

Tớ không thể giúp Hannah, tớ không thể giúp Jess.
Tớ hoàn toàn vô dụng.

 

Ừm, có lẽ đó là điều tốt hơn.

 

Nói kiểu đó ý là sao?

 

Sau những gì xảy ra với tớ hôm nay,

 

- có lẽ cậu không muốn làm chứng.
- Đừng bảo với tớ cậu muốn cái mẹ gì.

 

- Alex...
- Bạn à, ít nhất cậu có thể làm được.

 

Và ít nhất cậu có thể đi và quất mấy cô gái.

 

Khốn kiếp.

 

- Alex.
- Cút!

 

- Alex, đừng..
- Cút khỏi mắt tao!

 

Cái chân khốn kiếp và cái lỗ khốn nạn trong đầu tao

 

và thằng Justin khốn nạn khi quay lại với Jessica.

 

- Và cả con Jessica khốn nạn nữa!
- Nghe này, anh bạn, chỉ là...

 

- Không! Tránh xa tao ra!
- Thôi nào.

 

Alex, thôi đi.

 

- Đập tao đi! Cái thằng này, đập tao đi!
- Bình tĩnh, Alex.

 

- Chỉ... tớ chỉ không...
- Khốn nạn!

 

- Dừng, dừng, dừng!
- Cái gì? Chuyện gì thế? Chuyện gì?

 

Tớ...

 

Tớ....

 

Cậu... Nghe này. Nó chỉ là....

 

kiểu như nó chỉ như tương tác cơ thể...

 

Cậu ổn chứ?

 

Ừ.

 

Ừ, tớ ổn.

 

Cái ấy của tớ hoạt động rồi.

 

Ừ.

 

Chúng ta cần phải nói về tình bạn của cháu.

 

Về việc hai cháu như thế nào đối với nhau.

 

Sự tốt bụng của con bé.

 

Liệu họ có hỏi cháu...

 

về việc hôn cậu ấy?

 

Họ sẽ có thể.

 

Nhưng đó không chỉ là một nụ hôn.

 

Rất quan trọng trong việc để bồi thẩm đoàn biết con người thực sự của Hannah là như thế nào.

 

Dennis sẽ hỏi cháu những điều hai cháu đã nói với nhau,

 

những hy vọng và ước mơ Hannah chia sẻ với cháu,

 

những điều tốt đẹp của con bé.

 

Vụ án này...

 

ý cháu là, cháu đã biết những thứ về Hannah mà cháu nghĩ rằng cháu chưa từng biết trước đó.

 

Cô hiểu.

 

Cô cũng vậy.

 

Cháu cảm giác mình không thực sự hiểu rõ con người cậu ấy.

 

Nhưng cháu có thể gạt tất cả những
điều đó ra khỏi tâm trí và

 

chỉ quan tâm đến việc Hannah
là ai đối với cháu không?

 

Tôi không thể cử động.

 

Hắn đè lên người tôi và tôi
không thể nhấc tay mình lên.

 

Hoặc nếu tôi nhấc lên được,
hắn ghì nó lại.

 

Hắn tiếp tục ghì xuống tất cả mọi chỗ.

 

Hắn không chịu nghe.

 

Giờ tôi vẫn có thể cảm thấy tay hắn đang cởi áo lót mình ra.

 

Tôi cảm thấy hắn mọi lúc mọi nơi.

 

Nếu tôi hôn ai đó, tôi có thể
cảm thấy hơi thở của hắn.

 

Nếu tôi chạm vào ai đó, tôi chỉ nhớ
phải cố gắng không để hắn động vào tôi.

 

Trời ơi. Thật là ngu ngốc khi
tôi vẫn lo lắng cho Justin

 

trong khi cậu ấy là một trong những lý do chết tiệt
để tôi phải đối mặt với những thứ khốn khiếp này.

 

Tự lừa dối bản thân rằng
bằng cách che giấu đi mọi thứ

 

sẽ dễ dàng vượt qua hơn.

 

Những người đang nhìn tôi ngay lúc này,
hãy quay về hướng khác.

 

Và số 2 sẽ ở trong tư thế quay lưng về phía tôi.

 

Hãy đối mặt với bạn tập của mình.

 

Số 1 làm kẻ tấn công. Hãy khóa cổ họ lại.

 

Số 2 phá vỡ đòn khóa, đánh vào gan bàn
tay, giữ chặt hai vai, đá vào đầu gối.

 

Đúng rồi. Tăng tốc lên.

 

Này, Lucas, anh có thể đổi
chỗ với Selena một lúc.

 

Cảm ơn.

 

Được chưa? Một lần nữa.
Anh sẽ khóa cổ tôi lại.

 

Chúng ta sẽ phá vỡ đòn khóa,
rồi đánh vào gan bàn tay,

 

đá vào đầu gối.

 

Được chưa? Chúng ta sẽ đổi chỗ
và lần này sẽ có cả tiếng.

 

Sẵn sàng chưa? Giữ chặt cổ tôi.

 

- Đúng rồi. Anh hiểu chưa?
- Rồi.

 

Quay lại vị trí đi. Selena, đổi chỗ lại.
Số 2 sẽ là người tấn công trước.

 

Cho dù mọi người biết mình sẽ cảm thấy tốt
hơn rất nhiều nếu mình trong sạch.

 

Đừng uống quá nhanh. Đó là cách đi một chiều tới luôn thị trấn nôn mửa đấy.

 

- Nghe có vẻ vui đấy.
- Không hẳn đâu, anh bạn.

 

Xong.

 

Cậu hack tài khoản iCloud của Zach trong vòng 2 phút?

 

Mật khẩu của cậu ấy là
"zachattack," nên...

 

Đó có phải là cô gái đã chết không?

 

Ừ. Lạ thật.

 

Đây là cái gì?

 

Marcus! Marcus! Marcus! Marcus!

 

- Khốn nạn thật!
- Đúng là không thể tin được.

 

- Chúng ta phải gửi đi tất cả mọi nơi.
- Không, không, không, không.

 

Không, hãy làm hắn rối tung lên trước.

 

Không, ý tớ là, tớ nghĩ... tớ nghĩ cậu
thực sự dũng cảm khi đã nói về Justin.

 

Có ai khác mà cậu muốn nói về nữa không?

 

- Bryce thì sao?
- Bryce?

 

Ý cậu là gì?

 

Nghe này...

 

Tớ từng là cô gái đã lẩn tránh kẻ
hiếp dâm mình trên các hành lang.

 

Hắn là một học sinh năm
cuối tên Mark Perry.

 

Đó là chuyện lúc khác tớ sẽ kể, nhưng...

 

Tớ chọn cách nói ra tên hắn với cậu
mặc dù tớ đã không tố cáo hắn.

 

Cậu muốn biết tại sao không?

 

Bởi vì đó là câu chuyện chết tiệt mà tớ kể.
Chứ không phải của ai khác.

 

Và cậu nên thấy tự hào vì đã
kể câu chuyện của cậu tối nay.

 

- Tớ có tự hào.
- Tốt.

 

Cậu biết đấy, chỉ cần hiểu rằng cậu
luôn luôn có thể tâm sự về nó với tớ.

 

Tớ hiểu.

 

Ôm nào.

 

Nghe này, con chỉ đang cố gắng
giúp vụ kiện của Hannah thôi.

 

Bằng cách giấu Justin ở đây?

 

Trong nhà của một luật sư có
văn phòng đang xét xử vụ kiện?

 

Con có biết người ta có thể
nghĩ như thế nào không?

 

Chúng ta không nên chỉ lo về thể diện.

 

Matt, em là một viên chức của tòa án.

 

Justin đã không trả lời trát hầu tòa. Thằng bé đã
vướng tội không chấp hành quyết định của tòa án.

 

Hãy nghe con, con giấu cậu ấy ở đây chỉ vì
không có lựa chọn nào khác thôi.

 

Còn lựa chọn cách nói chuyện
với bố mẹ như đã hứa thì sao?

 

Cháu không còn chỗ nào để đi.

 

Thế nên cậu ấy mới không
có lựa chọn nào khác.

 

Mẹ cháu là kẻ nghiện ma túy.

 

Và bạn trai bà ấy là...

 

Hắn ta là kẻ buôn bán ma túy
và không phải là người tốt.

 

Cháu biết họ sẽ không cho cháu quay về.

 

Clay và Tony, họ đã tìm thấy cháu... và cứu cháu.

 

Cậu ấy không nói với hai người

 

vì cháu quá xấu hổ khi
để bất kỳ ai biết được.

 

Và cậu ấy bị cảm cúm.

 

Đó là lý do bọn con đợi cậu ấy để ra làm chứng.

 

Cháu có thể ở lại đây bao lâu tùy thích, Justin.

 

Nhưng cô cần báo cáo về việc cháu
đã quay trở lại với các luật sư.

 

- Cô xin lỗi. Đó là luật pháp.
- Không sao ạ. Cháu hiểu mà.

 

Cháu xin cảm ơn, cô chú Jensen.

 

Giờ thì... ai đang đói nào?

 

Thật à? Có thật là anh đã nôn vào
đôi giày yêu thích của anh ấy không?

 

Các anh đã uống cái gì vậy?
Vì anh ấy đang say bí tỉ.

 

Cậu ấy nói đấy là một công thức
pha chế đặc biệt của mình.

 

Các anh đang làm gì lúc đó?

 

Ừm...

 

Anh dính một chút...

 

Được rồi.

 

Cậu ấy sẽ ghét anh.

 

Tại sao? Em sẽ không
nói gì với anh ấy đâu.

 

Anh cũng vậy, anh biết mà. Chỉ cần giữ
nó làm bí mật riêng của chúng ta.

 

Kiểu chỉ em với anh biết thôi.

 

Được rồi. Cảm ơn em.

 

Ừ.

 

Chúng ta trả tiền cho luật sư của Walkers làm gì

 

nếu con cứ tiếp tục giữ bí mật với chú ấy?

 

Và điều này đã xảy ra vào
suốt mùa hè vừa rồi?

 

- Không, tớ chưa sẵn sàng.
- Và... lưu lại.

 

Không, tớ chưa sẵn sàng.

 

Tớ không muốn quay lại trường học.

 

Năm lớp 11 giống như là năm duy nhất được tính trong học bạ vậy.

 

Ồ, Bryce đã quay lại
và muốn tổ chức tiệc.

 

Nếu cậu muốn, lát nữa chúng ta có thể gặp cậu ấy.
Tớ không có kế hoạch nào cả.

 

Thực ra...

 

Tớ không muốn bạn tớ biết về chuyện này.

 

Về chúng ta.

 

Tớ chỉ muốn đại loại như chuyện này
là của chúng ta thôi, cậu hiểu không?

 

Ừ, được rồi.

 

Tại sao con lại giấu mẹ chuyện này?

 

- Vì đó là cách chúng ta vẫn làm, không phải thế sao?
- Ý con là gì?

 

Con thậm chí không biết cảm giác của mẹ về chuyện bố mất.

 

Con không biết cảm giác
của mẹ về bất cứ thứ gì.

 

Nếu con cảm thấy giống như Hannah thì sao?

 

Vì đúng là như thế, mẹ. Thực sự là con đã cảm thấy thế.

 

- Mẹ sẽ làm gì?
- Zachary Shan-Yung Dempsey,

 

thế là đủ rồi. Đừng nói những thứ như thế.

 

- Tại sao không?
- Phiên tòa này...

 

Cô gái đó đã gây ảnh hưởng
đến suy nghĩ của con.

 

Con không có cảm giác đó. Con ổn.

 

Đúng vậy. Chính xác.

 

Con ổn.

 

Thế bữa tiệc của Jessica thì sao? Ý tớ là
cậu không hề nói chuyện với cậu ấy ở đó.

 

Cậu ấy đã say và say bí tỉ đi trước khi tớ đến.

 

Vậy sao cậu không nhắc tới điều
đó trong cuộn băng của cậu ấy?

 

Có lẽ tớ muốn giữ kín
điều đó cho tớ và cậu ấy.

 

- Hoặc có lẽ cậu chỉ muốn bảo vệ bản thân mình?
- Phải, ý tớ là, có lẽ thế.

 

Có lẽ tớ không chịu được việc điều đó có ý
nghĩa với tớ, nhưng với cậu ấy thì không.

 

Dịch vụ dịch thuật chuyên nghiệp
WTranz@hotmail.com - 0981.230.396

 

Nếu tớ ở trong thị trấn mùa hè đó,

 

có khi nào sẽ là tớ không?

 

Cậu đang nghĩ về Zach à?

 

Gì cơ? Không.

 

Tớ đã đọc cái blog ngớ ngẩn đó.

 

Tớ phải nói với hàng trăm người ngày mai
về những điểm tớ đã yêu ở Hannah,

 

và tất cả những gì tớ có thể nghĩ là cậu ấy
đã mất đi sự trong trắng của mình với Zach.

 

Ý tớ là Zach.

 

Rồi 1 tháng sau đó,
cậu ấy quan hệ với tớ,

 

và rồi cậu ấy hoảng sợ.

 

Nhưng cậu ấy đã không hoảng sợ với Zach, ý tớ là...

 

Cậu đang nói cái thứ chết tiệt gì thế, Jensen?

 

Ý tớ là, cậu biết tớ đã ngủ
với bao nhiêu cô gái không?

 

Một đống.

 

Xếp tớ vào là một kẻ lăng nhăng hay đại loại thế và...

 

Bạn thân nhất của tớ đã nói tớ
là kẻ lăng nhăng giỏi nhất.

 

Được rồi.

 

Hannah, cậu ấy ngủ với một tên con trai.

 

Cậu ấy cảm nắng với một tên khác,
là tớ và hôn tên thứ ba là cậu.

 

Và dù gì đi nữa, tất cả đều
chấp nhận được, đúng không?

 

Đột nhiên, cậu ấy trở thành
một đứa con gái hư hỏng hay sao?

 

Đột nhiên, cậu không biết cậu ấy là ai?

 

- Cậu là đồ ngu ngốc.
- Tớ không phải là đồ ngu ngốc.

 

Cậu ngốc. Cậu ngu. Ngu ngốc.

 

Tớ không phải tên ngốc đã
bị khóa cửa ngoài hôm nay.

 

Clay, tớ không bị khóa ngoài hôm nay.

 

Ai đó đột nhập vào. Tớ...

 

Tớ không nhìn thấy đó là ai và
cũng không nói cho bố mẹ cậu biết.

 

Cái quái gì thế?

 

Ý tớ là gần đây cậu đã chọc
giận thằng chết tiệt nào?

 

Bryce. Chắc chắn là Bryce.

 

Hắn có để lại gì không
hay là lấy cái gì đó?

 

Mẹ kiếp, tớ không... tớ ở dưới
lầu với bố mẹ cậu cả tối...

 

Đệch.

 

- Mất gì không?
- Sao...?

 

Không. Đều tốt cả.

 

Mọi thứ đều ở đây.

 

Hannah chẳng có gì để xấu hổ.

 

Cháu đã làm cậu ấy cảm thấy xấu hổ.

 

Bởi vì cháu không kể cho mọi người biết, như cháu đã nói.

 

Vui lòng cho 5 vé phim Sudden Descent.

 

Này, cậu vẫn mặc cái quần lót đen bằng ren đó hả?

 

Này, thôi nào, cho bọn này xem đi.

 

Ôi. Hàng dặm và hàng dặm da thịt.

 

- Được rồi các quý bà. Đủ rồi đó.
- Gì chứ? Nó làm tớ thoải mái.

 

Ừ, cứ giữ tiền thừa đi.
Cảm ơn, tình yêu.

 

Hay lắm...

 

Đệch, tớ quên ví rồi.

 

- Gặp các cậu ngoài kia.
- Được rồi.

 

Này,

 

Xin lỗi về chuyện lúc này.

 

Tớ đã không muốn họ đùa cợt với cậu hay gì khác.

 

Nhưng dù sao họ cũng đã làm rồi.

 

Phải. Tớ xin lỗi về chuyện đó.

 

Tớ có thể đền cho cậu không?

 

Lúc nào đó?

 

Ừ, trước đó cậu đã nói đúng.

 

Có lẽ tốt nhất là chỉ nên giữ chuyện này giữa chúng ta thôi.

 

Cậu biết đấy, nếu chúng ta kết thúc bây giờ,
mọi chuyện vẫn tốt đẹp. Sẽ không trở nên phức tạp.

 

Ừ.

 

Ừ, không, nghe có vẻ ổn đó.

 

Được rồi. Tuyệt.

 

Hannah cũng không nói cho cháu
biết cảm giác của cậu ấy.

 

Nhưng giờ... cháu đoán mình đã biết rồi.

 

Và cháu sẽ sống hổ thẹn trong
suốt quãng đời còn lại của mình.

 

Và nỗi hổ thẹn bùng phát.

 

Để tìm kiếm sự giúp đỡ,

 

hãy truy cập 13reasonswhy.info.

 

Bản Việt hóa thực hiện bởi Thế Giới Dịch Thuật
FB.com/Wtranz - Wtranz@hotmail.com